Sự du nhập, phát triển và ý nghĩa của Phật giáo Trung Quốc ở Thuận Hoá vào các thế kỷ XVII-XVIII

Tác giả

Lê Bình Phương Luân
Trường Đại học khoa học, Đại học Huế. Email: lbpluan@gmail.com

Từ khoá:

Du nhập, Đàng Trong, Lâm Tế, Phật giáo, thiền sư Trung Quốc

Tóm tắt

Dưới thời chúa Nguyễn, Thuận Hoá là “thủ phủ”, là trung tâm chính trị, kinh tế, văn hoá, xã hội, tôn giáo của chính quyền Đàng Trong. Ngay buổi đầu khởi nghiệp, chính quyền Đàng Trong đã công khai dựa vào Phật giáo để thu phục nhân tâm, cố kết cộng đồng đa sắc tộc, đa văn hoá trên vùng đất mới. Nhưng Phật giáo

ở Thuận Hoá nửa đầu thế kỷ XVII vẫn mang nặng âm hưởng của Phật giáo dân gian, chưa “đủ tầm” làm chỗ dựa tinh thần của xã hội mới. Do nhiều nguyên nhân, từ giữa thế kỷ XVII, xứ Đàng Trong, đặc biệt là Thuận Hóa, trở thành “điểm dừng chân” khai sơn dựng chùa, hoằng pháp của nhiều du tăng Trung Quốc thuộc nhiều Thiền phái. Xứ Thuận Hóa lần đầu tiên tiếp nhận pháp mạch của Thiền tông Trung Hoa với hai tông phái là Lâm Tế và Tào Động. Sự hiện diện của Lâm Tế và Tào Động với hệ thống lý luận hoàn chỉnh, phương pháp tu học đặc sắc, đã sáng tạo ra thiền phái mới mang bản sắc Đại Việt, hưng phát và lưu truyền đến tận ngày nay.

Phân loại ngành

Triết học

Tải File

Xuất bản

2023-01-02

Tham khảo

1. Nguyễn Tuệ Chân (2006), Tìm hiểu Thiền tông Phật giáo Trung Hoa, Nxb Đà Nẵng, Đà Nẵng.

2. Thích Trung Hậu, Thích Hải Ấn (2010), Chư tôn thiền đức Phật giáo Thuận Hóa, Nxb Văn hóa Sài Gòn, Tp. Hồ Chí Minh.

3. Nguyễn Lang (1994), Việt Nam Phật giáo sử luận, t.2, Nxb Văn học, Hà Nội.

4. Thích Đại Sán (1963), Hải ngoại kỷ sự, Ủy ban phiên dịch sử liệu Việt Nam, Viện Đại học Huế.